Xuân Diệu

Tặng Thơ


Đây dây thơ e ấp đã lâu rồi
Chìm trong cỏ một vườn hoa bỏ vắng
Lòng tôi đó, một vườn hoa cháy nắng
Xin lòng người mở cửa ngó lòng tôị

Từ ngàn xưa, người ta héo, than ôi !
Vì mang phải những sắc lòng tươi quá.
Tôi không biết, không biết gì nữa cả,
Chỉ yêu nhiều là tôi biết mà thôị

Hãy để yên tôi dệt thắm tên người
Ai lý luận với ân tình cho đáng !
Trời reo nắng thì chim reo tiếng sáng !
Xuân có hồng thì tôi có tình tôị

Tiếc nhau chi, mai mốt đã xa rồi;
Xa là chết; hãy tặng tình lúc sống.
Chớ chia rẽ - dễ gì ta gặp mộng ! -
Những dòng đời muôn kiếp đã chia trôị

Chính hôm nay gió dại tới trên đồi;
Cây không hẹn để ngày mai sẽ mát;
Trời đã thắm, lẽ đâu vườn cứ nhạt ?
Đắn đo gì cho lỡ mộng song đôi !

Tôi gởi lòng tôi, tôi gởi hồn tôi
Không giấu giếm, như một con đường thẳng.
Lá hơi úa, và mùi hoa hơi đắng,
Đây dây thơ tôi đã rứt vì ngườị

 

Được bạn: tuổi thơ đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tặng Thơ"